Đó là tên một truyện ngắn trong tập truyện mà tôi đã quên tựa và tệ hơn là quên cả tên tác giả .
Câu chuyện không đầu không đuôi ,nhưng lại lẩn quẩn mãi trong tâm trí mình :
Tác giả lên vùng núi để lập nghiệp : sáng nào mở cửa sổ cũng choáng ngộp với một ngọn đồi sừng sựng,cỏ tranh vàng rực rở dưới nắng hè và tự nhủ :ngày mai ta sẽ lên đỉnh đồi đẹp hút hồn này.Ước mơ tan biến khi tác giả phải rời xa vùng núi vì sự nghiệp không thành,hai bàn tay trắng vẫn chưa bao giò chạm được vào cỏ tranh vàng chói.
Một thời gian ngắn ở DĂK Ơ , trước mặt tôi cũng có một ngọn đồi vàng hoe . Niềm mơ ước lên đỉnh đồi của tôi cũng không bao giờ thực hiện được. Nhưng cái màu vàng đồi cỏ thì ám ảnh tôi mãi ...
XÉ GIẤY VỤN -TRANH DÁN GIẤY - TRANH XÉ DÁN